[Dịch] Bắc Tống Đại Pháp Quan

/

Chương 89: Chốn thị phi

Chương 89: Chốn thị phi

[Dịch] Bắc Tống Đại Pháp Quan

Nam Hi Bắc Khánh

13.999 chữ

14-10-2024

Sau khi nhậm chức, Trương Phỉ chắc chắn sẽ thăng chức cho một số người, cách dùng người không ngoài việc kết hợp giữa ân uy tịnh thi, và chắc chắn sẽ lập một FSGAcNomMcṗ ngũ lấy mình làm trung tâm.

Tuy nhiên, anh ta rất tin vào nguyên tắc "người tài sẽ được trọng dụng", vì vậy anh ta chỉ giao công việc soạn thảo khế ước cho những người có khả năng, trước tiên xem xét năng lực của họ, rồi mới tiến hành sắp xếp nhân sự.

Còn bản thân anh thì đang trong trạng thái nghỉ phép.

......

“Thổi... thổi một quả bóng lớn... thổi một quả bóng lớn, la la la...”

Trong phòng tắm bốc hơi, âm vang những bài hát đầy khiêu gợi, một đôi chân dài từ bồn tắm thò ra, lông chân quyến rũ lấp ló hiện lên.....

Hôm nay... hôm nay Trương Phỉ sẽ đi cùng Tào Đống Đống đến Bạch Phàn Lâu , nghe nói đó là nơi hát sờ mó sang trọng nhất Đông Kinh, không chỉ thế, Tào Đống Đống còn hứa sẽ tặng anh một cô nương.

Người trẻ mà.

Tràn đầy năng lượng, Trương Phỉ trước đây cũng thường đi cùng khách hàng hoặc ông chủ đến những nơi giải trí.

Thậm chí sau khi đến Bắc Tống, anh vẫn chưa từng đến bất kỳ cơ sở giải trí nào, cần biết rằng ngành công nghiệp giải trí ở Bắc Tống rất phát triển.

Anh luôn muốn đi, đây chính là phúc lợi duy nhất của những người độc thân, tha hồ buông thả, không giống như những người đã có gia đình, phải lén lút, gọi điện thoại, rồi chạy vào nhà vệ sinh, chỉ để có được vài giây vui vẻ.

Chỉ có điều, Hứa Tuân thực sự quá đáng kính, sống ở Hứa gia, anh thật sự không dám đi.

Anh rất muốn chuyển đi, cũng vì cần có một cuộc sống đêm tự do hơn.

Tối nay anh đã chuẩn bị mọi thứ.

Mọi thứ!

Sau khi tắm nước nóng thơm tho, Trương Phỉ thay một bộ áo dài màu ngọc trắng mới tinh, quấn khăn trên đầu.

“Lý Tứ, thấy sao?”

Trương Phỉ đứng trước mặt Lý Tứ, tạo dáng quyến rũ.

Lý Tứ ngây ngô gật đầu nói: “Tam ca, huynh mặc bộ này thật soái.”

“Người như ngươi chỉ có một khuyết điểm, lúc nào cũng nói lời thật!” Trương Phỉ đắc ý cười hề hề.

“A? Ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?”

Đang nói, thì Hứa Chỉ Thiến bất ngờ bước vào đại sảnh.

Trương Phỉ giật mình, “Hứa nương tử, sao cô vào mà không gõ cửa?”

Hứa Chỉ Thiến có phần ngượng ngùng, “Ta thấy cửa sau không đóng, nhà ngươi không có người giữ cửa, nên ta vào luôn.”

Đúng rồi! Người giữ cửa! Nha hoàn! Một lát nữa xem có thể lừa Tiểu Mã đưa cho mình vài người hầu giữ cửa gì đó không. Trương Phỉ tự nhủ.

Hứa Chỉ Thiến thấy Trương Phỉ ánh mắt đảo quanh, lại hỏi: “Hai người chuẩn bị đi đâu vậy?”

Trương Phỉ “ồ” một tiếng: “À, Nha nội không phải để cảm ơn ta vì đã giúp hắn ta thắng kiện sao, tối nay mời ta đến Bạch Phàn Lâu ăn một bữa ngon.”

“Bạch Phàn Lâu?”

Hứa Chỉ Thiến không khỏi đánh giá trang phục của Trương Phỉ.

“Có đẹp không?”

Trương Phỉ nhướn mày.

Hứa Chỉ Thiến liếc anh một cái, lại dặn dò: “Nơi đó là chốn thị phi, đặc biệt là vào ban đêm, ngươi theo nha nội họ đi, đừng gây rắc rối nhé.”

Trương Phỉ nụ cười vụt tắt, “Ta đêm nay không muốn đi.”

Hứa Chỉ Thiến hỏi: “Tại sao?”

Trương Phỉ bực bội nói: “Cô đã nói vậy rồi, ta còn dám đi không.”

Hứa Chỉ Thiến bật cười: “Không đi cũng tốt.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có người kêu: “Trương Tam, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Là giọng của Tào Đống Đống.

Trương Phỉ vội đáp: “Tới! Tới!” Nói xong, anh lại nói với Hứa Chỉ Thiến: “Hứa nương tử, ta có việc đi trước, cô cứ ngồi thêm một lúc nhé. Tạm biệt! Lý Tứ, đi thôi!”

Hai chủ tớ hối hả đi ra cửa.

Hứa Chỉ Thiến nhìn theo bóng dáng vội vã của Trương Phỉ, vô cùng hài hước, cô không nhịn bật cười.

.....

Đến cửa, Trương Phỉ bỗng rùng mình một cái, để khoe thân hình, bên trong anh ta không mặc nhiều, sợ trông sẽ béo ú, chỉ quấn một chiếc áo choàng dày.

Nhanh chóng lên xe ngựa, chỉ thấy ngoài Tào Đống Đống và Mã Tiểu Nghĩa, còn có một công tử đẹp trai có thể đe dọa đến diện mạo của anh ta, không khỏi hỏi: “Vị này là ai?”

Tào Đống Đống vội nói: “Đây là huynh đệ của ta, Phù Thế Xuân, cậu cứ gọi là Xuân ca là được.”

“Xuân ca?”

Trương Phỉ hít một hơi lạnh.

Phù Thế Xuân tò mò hỏi: “Sao ngươi lại có biểu cảm như vậy?”

“À? Không, hóa ra là Phù công tử, thất lễ, t thất lễ.”

Trương Phỉ lập tức chắp tay, thầm nghĩ, tên tuổi Xuân ca này, không thể tùy tiện gọi được!

Phù gia từng là gia tộc ngoại thích lớn nhất thời Đại Tống, tổ tông của hắn, Phù Ngạn Khanh, được gọi là Độc Cô Tín thời Chu, vì ba cô con gái của ông đều là hoàng hậu, lần lượt là Tuyên Ý Hoàng hậu của Chu Thế Tông, Tuyền Từ Hoàng Hậu và Ý Đức Hoàng Hậu của Tống Thái Tông.

(* Độc Cô Tín cũng là cha vợ của 3 vụ hoàng đế của Bắc Chu, Tùy, Đường)

Khi đó rất hiển hách, nhưng con cháu đời sau không có thành tích, hiện tại đang trên đà suy thoái, nhưng con lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn không ai dám coi thường.

Thông thường, các gia tộc ngoại thích lớn đều có một đặc điểm là nữ xinh đẹp, nam tuấn tú.

Phù Thế Xuân cười nói: “Hôm đó ngươi bào chữa cho nha nội, ta và Tiểu Mã cũng có mặt, thật sự rất đặc sắc, ta rất bội phục.”

“Đâu có! Đâu có!”

Trương Phỉ vội chắp tay, mông đẩy Mã Tiểu Nghĩa, vừa vặn ngồi xuống, một chiếc xe ngựa bốn người, thực sự có chút chật chội.

“Chắc là do hôm nay trời quá lạnh.”

Trương Phỉ xoa xoa tay nói.

Mã Tiểu Nghĩa lập tức nói: “Tam ca, huynh không biết, hôm nay mà không lạnh, chúng ta đã không đi Bạch Phàn Lâu, mà đều đi Phiêu Hương Lâu.”

Trương Phỉ “ồ” một tiếng: “Có gì đặc biệt không?”

“Cái này đặc biệt lắm.” Mã Tiểu Nghĩa giới thiệu: “Bạch Phàn Lâu là tửu lâu lớn nhất ở Đông Kinh, khi trời đẹp, những sĩ đại phu thường lên Bạch Phàn Lâu ăn uống, chúng ta những vãn bối chơi cũng không vui, nhưng vào mùa đông này, những sĩ đại phu sẽ không lên Bạch Phàn Lâu, đa phần đều là người trẻ tuổi đi.”

“Thì ra bên trong có nhiều điều như vậy.” Trương Phỉ cười, “Vậy hôm nay chúng ta vẫn coi như đi đúng chỗ.”

“Đúng vậy.”

Phù Thế Xuân nói: “Ta nghe nói tối nay có một quả phụ rất xinh đẹp, thu hút không ít người đi.”

Trương Phỉ nhíu mày: “Lại là quả phụ?”

“Lại?”

Tào Đống Đống, Mã Tiểu Nghĩa, Phù Thế Xuân đồng thanh nói.

“Đúng vậy! Sao ta lại nói ‘lại’?” Trương Phỉ gãi gãi đầu, rất không hiểu.

Tào Đống Đống đảo mắt, “Trương Tam, ngươi không thích quả phụ à?”

Trương Phỉ nói: “Ngươi thích à?”

Tào Đống Đống gật đầu liên tục.

Trương Phỉ nói: “Không nói là thích, nhưng cũng không để tâm.”

Tào Đống Đống nói: “Nếu như Nha nội ta thích, thì…!”

Chưa kịp để Trương Phỉ lên tiếng, Mã Tiểu Nghĩa đã nói: “Ca ca, làm người phải có nghĩa khí, đã nói hôm nay sẽ giúp Tam ca tìm một tiểu thiếp, không thể không giữ lời.”

Tào Đống Đống ủ rũ nói: “Ta cũng không nói không tìm, chỉ là….”

Mã Tiểu Nghĩa lại cắt ngang lời hắn, “Ca ca có nhiều thiếp như vậy, Tam ca một người cũng không có, ca ca còn muốn tranh với Tam ca.”

“Ta chỉ nói thôi.”

Tào Đống Đống nói: “Không tranh thì không tranh.”

Hắn thật sự rất muốn kết giao với Trương Phỉ, bên cạnh hắn thiếu một người như vậy.

Phù Thế Xuân cười nói: “Nhanội, Tiểu Mã, các ngươi đừng vội tranh, tối nay có không ít người, chúng ta cũng chưa chắc đã đoạt được.”

Tào Đống Đống nhíu mày: “Ai có thể tranh với Nha nội ta.”

Phù Thế Xuân nói: “Nghe nói tối nay Hàn Phán họ cũng đi.”

Tào Đống Đống hừ nói: “Sợ còn phải sợ hắn.”

Trương Phỉ hỏi: “Hàn Phán là ai?”

Phù Thế Xuân nói: “Hắn chính là đích tôn tử của Hàn Tướng Công, nguyên lão tam triều.”

Nguyên lão tam triều, không cần phải nói cũng biết là Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ hiện tại đã từ chức và ở nhà dưỡng lão, nhưng ông không đi theo con đường giống như Vương An Thạch và Tư Mã Quang. Vương An Thạch và Tư Mã Quang đều có một cái thê tử, sống rất giản dị, thậm chí không đủ tiền mua nhà, nhưng Hàn Kỳ lại nuôi khá nhiều kỹ nữ, rất biết tận hưởng cuộc sống và cũng rất giàu có.

Vương An Thạch và Tư Mã Quang thuộc loại người khác biệt, nếu tư tưởng không đạt đến một cảnh giới nhất định thì không thể làm được.

Hàn Kỳ mới là người thuộc dòng chính của sĩ đại phu.

Trương Phỉ lại nhớ đến lời của Hứa Chỉ Thiến, nói: “Liệu điều này có gây rắc rối không?”

Tào Đống Đống phấn khích đáp: “Có bản Nha nội ở đây, ngại gì chứ?”

Mã Tiểu Nghĩa nói: “Đúng vậy, Hàn Phán là đối thủ cũ của ca ca, chúng ta không thể nhượng bộ.”

Tào Đống Đống nói: “Tiểu Mã nói đúng, hôm nay ta nhất định phải tranh tài với Hàn Phán, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi mua được người quả phụ đó.”

“.....。”

Trương Phỉ ngơ ngẩn, ta có nói là muốn người quả phụ đó đâu!

Cô nương kia không hấp dẫn sao?

Đau đầu!

Không biết rằng Tào gia và Hàn gia có một đoạn ân oán, khi đó, khi Tống Anh Tông lên ngôi, nghe nói sức khỏe không tốt, Tào Thái Hậu phải chấp chính, cộng thêm nhiều triều thần không ưa Anh Tông, nên đã có sự kích động, mẫu tử xa cách, Tào thái hậu dường như có ý định phế truất hoàng đế, dẫn đến sau này khi Tống Anh Tông hồi phục, Tào thái hậu không muốn trả lại quyền lực cho hoàng đế.

Hàn Kỳ đã nhiều lần thượng tấu và dùng việc từ chức để uy hiếp, cuối cùng vẫn buộc Tào thái hậu phải trả lại quyền lực cho Anh Tông.

Tất nhiên, điều này không liên quan trực tiếp đến Tào Đống Đống và Hàn Phán, hai người chỉ đơn thuần là không vừa mắt nhau.

“Ôi...!”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tào Đống Đống hỏi: “Đến chưa?”

Người đánh xe đáp: “Thưa nha nội, đã đến trước cửa Bạch Phàn Lâu , nhưng có một chiếc xe ngựa đối diện chặn đường.”

“Là ai mà mắt chó đùi mù vậy.”

Tào Đống Đống vén rèm cửa ra, đúng lúc chiếc xe ngựa sang trọng đối diện cũng vén rèm, thấy một công tử mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã.

“Hàn Phán!”

Tào Đống Đống nhíu mày.

“Hắn ta chính là Hàn Phán?” Trương Phỉ hỏi.

Mã Tiểu Nghĩa gật đầu.

“Nếu hắn ta không nhượng bộ, chúng ta cũng không nhượng bộ.”

Tào Đống Đống ra lệnh cho người đánh xe, rồi nhảy xuống xe.

Bên kia, Hàn Phán cũng xuống xe, trước tiên gật đầu với người đánh xe, người đánh xe lập tức cho xe tránh ra, Hàn Phán lại mỉm cười vớiTào Đống Đống: “Hôm nay Nha nội cũng đến vì người quả phụ đó sao?”

Tào Đống Đống khiêu khích hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Hàn Phán cười nói: “Nếu là bình thường, ta sẽ nhường nha nội.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn chiếc xe ngựa đang nhường đường, rồi tiếp: “Nhưng lần này ta định mua người quả phụ này, tặng cho gia gia ta làm thiếp.”

Vừa mới xuống xe, Trương Phỉ nghe thấy câu này, suýt nữa ngã nhào, tiểu tử này có ý gì, ta mẹ nóthật sự muốn mua một đống về, Nho gia thật tuyệt vời.

Nhưng suy nghĩ lại, điều này thật sự mẹ nó có phải là hiếu thảo không?

Hàn Kỳ đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ không phải muốn sớm thừa kế gia sản sao?

Tào Đống Đống hừ một tiếng: “Nếu ngươimuốn thì cứ nói thẳng, cần gì phải nhắc đến Hàn Tướng Công.”

Hàn Phán cười nói: “Tin hay không tùy ngươi, nhưng tối nay tôi sẽ không nhường ngươi.”

Tào Đống Đống hừ một tiếng: “Cái đó không thể tốt hơn.”

Hàn Phán mỉm cười nhẹ, đột nhiên nhìn về phía Trương Phỉ, nhíu mày, tiến lên hỏi: “Ngươi là ai?”

Trương Phỉ vội vàng chắp tay nói: “Ta là Trương Phỉ.”

Hàn Phán ồ lên: “Nhị bút Trương Tam?”

Mẹ nó, ta về sẽ đổi tên tiệm sách thành văn phòng luật sư, không thì mỗi ngày bị chửi mà còn phải đáp lại, thật sự tức chết ta rồi. Trương Phỉ gật đầu.

Hàn Phán cười nói: “Lần này may có ngươi, nếu không thì Nha nội sẽ bị mang tội cưỡng gian phụ nhân.”

Nói đến đây, giọng nói của anh ta mang theo chút tiếc nuối.

Lúc này, có một người đi tới, “Haha... Nghe nói Đăng Châu Trương Tam, có tài năng đảo ngược trắng đen, chỉ hươu bảongựa, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt!”

Phù Thế Xuân nhỏ giọng nói với Trương Phỉ: “Người này tên là Phú Trực Sảng, là đích tôn tử của Phú công.”

Tào Đống Đống tức giận nói: “Phú Trực Sảng, ý của ngươi là gì?”

Phú Trực Sảng cười nói: “Trong kinh thành có nhiều Nha nội, tại sao Lâm giáo đầu lại chọn ngươi, chẳng lẽ Nha nội không nên tự suy ngẫm một chút sao?”

Tào Đống Đống nói: “Đó là vì trùng hợp ta chơi thân với hắn.”

Phú Trực Sảng cười hề hề: “Ngươi chơi thân với hắn, nên hắn mới thiết kế hãm hại ngươi, haha, lý do này thật khiến người ta không phục mà!”

Hàn Phán cũng cười mà không nói.

Mã Tiểu Nghĩa đứng ra, phụ họa: “Các ngươi nghĩ mình là cái gì hảo điểu, chỉ là các ngươi đã hoa tiền mà thôi.”

Hàn Phán đột nhiên nhìn về phía Trương Phỉ, “Trương Tam, ngươi với tư cách là Nhị Bút, có thể cho ta biết, điều này có tính là tội vu khống không?”

Trương Phỉ nói: “Nếu Hàn công tử muốn ta tư vấn, ta lấy một nén hương mười quan tiền.”

“Ngươi, một cái Nhị Bút nhỏ bé lại thật sự cho rằng mình quan trọng.” Phú Trực Sảng nhíu mày nói.

Hàn Phán chặn hắn lại, lại vẫy tay với người hầu.

Người hầu lập tức lấy ra một khối bạc đưa cho Trương Phỉ.

Người giàu đúng là khác biệt, người bằng hữu này ta đã kết giao! Trương Phỉ lập tức nhận lấy, rồi nói: “Xin lỗi, trong triều ta chỉ có một tội vu khống, đó là tội chỉ trích xa giá, là tội đại vô lễ, Hàn công tử có thật sự muốn kiện Mã Tiểu Nghĩa tội đại vô lễ không?”

Chỉ trích xa giá chính là bề ngoài mắng xa giá của vua nhưng thực tế lại là đang mắng vua.

Còn tội vô lễ chỉ đơn giản là đại bất kính, chỉ là tránh nhắc đến tên húy tổ phụ của Triệu Khuông Dẫn là Triệu Kính.

Phù Thế Xuân giả vờ hoảng sợ nói: “Trương Tam, tội đại vô lễ này, không phải chỉ đặc biệt chỉ vào hoàng đế sao?”

Mã Tiểu Nghĩa hít một hơi lạnh, biểu cảm rất đúng lúc.

Tào Đống Đống cũng phản ứng lại, vội vàng ôm quyền nói: “Quả thật không hổ danh là Hàn huynh, so với Hàn tướng công, cũng chỉ có hơn chứ không có kém!”

Hàn Phán mặt bỗng trắng bệch, “Các ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta nào có ý đó.”

Phú Trực Sảng cũng bị dọa, cái mũ này đeo lên, “Hàn huynh, đừng tranh luận với những kẻ hèn hạ như vậy, chúng ta đi thôi.”

Vội vàng kéo Hàn Phán đi.

Chuyện này nói ra ngày càng đáng sợ.

“Ha ha!”

Tào Đống Đống rất phấn khích nói với Trương Phỉ: “Trương Tam, thật sự có bản lĩnh, chỉ hai ba câu đã dọa họ chạy mất.”

Mã Tiểu Nghĩa nói: “Còn kiếm được một khối bạc.”

Trương Phỉ thở dài: “Sảng khoái thì có sảng khoái, nhưng tối nay muốn ôm mỹ nhân thì khó rồi.”

“Nha nội! Tiểu Mã! Phù huynh! Các ngươi đến rồi.”

Nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lông mày đậm mắt to đi tới.

“Đại lang!”

Mã Tiểu Nghĩa kêu lên, rồi giới thiệu với Trương Phỉ: “Tam ca, đây chính là nhi tử độc nhất của Phàn viên ngoại, Phàn Chính. Cũng là huynh đệ của ta.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!